Dấu chân của ông Diệm-tiếp tục tìm kiếm, và sau đó quay trở lại. Đang nhìn mặt trời, vị giáo sư già gặp một ông lão “Trái tim như ánh nắng xuyên qua cổ áo”, ngón tay di chuyển qua lại trên bàn phím. Tôi yêu “một dòng sông chết”, tự hỏi mình, hỏi chơi một thời: em bao nhiêu tuổi?

Đôi khi nó rất muộn và ngủ quá nhiều để làm cho một. Ham muốn thiếu một cái gì đó. Vị giáo sư già bước lên cầu thang rồi tháo chiếc khuôn bánh tráng tre cũ ra. Vải cũng sờn, con gián chọc thủng lỗ chỗ. Cô thở dài ngao ngán, rồi khẽ lắc đầu, cười gần 30 năm trôi qua thật dài, thật dài và thật nhanh. Bây giờ nhìn lại, mọi thứ giống như lúc bình minh. Nhưng gian khổ, rong ruổi luôn như tin-chỉ là kỉ niệm ấp ủ của cô. Sau đó, cô dùng lời nói của Tianyu để đánh thức Trina một lần nữa, khơi dậy nỗi nhớ Trina: “Em muốn về ngồi dưới mái nhà vài đêm…” – Ừ. Đó là tất cả. . Chỉ là sự trở lại, ngồi nhàn nhã và lặng lẽ giữa ngôi nhà mà bạn yêu thương nhưng cũng đủ khiến bạn yên tâm và xoa dịu mọi sóng gió mà tôi từng trải qua … 3. Bằng cách đó, Terin sống dưới mái nhà của một nghệ sĩ già Tiếp đó, vì tình yêu âm nhạc và đồng cảm với đứa con giai điệu của mình mà Trịnh đã ra đời. Qua những bức tranh và tình bạn của các KTS Bát Tràng, sự hiện diện của Trinh trong ngôi nhà này không hề bộc lộ những suy tư, mệt mỏi và ám ảnh về cuộc sống như bao bức tranh khác. Vì vậy, những điều bình yên phơi bày tình yêu đối với chân dung của Trinh, dù là mất mát hay đau thương, tâm hồn Trinh vẫn tràn về. Cô lặng lẽ tỏa sáng với vẻ tuyệt vọng và bao dung, tự tin vào những bông hoa đã nở khi tuyệt vọng chấm dứt. Có lẽ vì thế mà cuộc đời tỏa sáng qua giọng hát của một người thầy xưa, dẫu có mặn nồng, mưa nắng chồng chất như núi mất nhưng hồn vẫn lay động như gió thuở ban đầu. Làn gió thổi trong tim và lan tỏa đến những người trẻ xung quanh, giọng ca nồng nàn, da diết này hy vọng sẽ mang đến những cảm xúc mới cho nhạc Trịnh qua tiếng đàn Hawaii đầy nguy nga. Rơi vào quên lãng …- Mới hay là thú vị, cuộc đời không phải do sắp đặt, mà là sắp đặt, với những duyên riêng lạ lùng, bất chợt và khó chịu. Cũng giống như tình yêu của kiến ​​trúc sư già trong tranh của Trinh, anh đã trân trọng gửi tặng cho các bạn cùng lớp. Giống như một vị giáo sư già say mê tiếng đàn Hawaii, ruột gan của Trinh như vỡ vụn. Giọng ca này đã nuôi dưỡng tâm hồn anh, cho cảm xúc dạt dào trong nhạc Trịnh, rồi thầm truyền đến người nghe: Em xao xuyến, nhưng em còn mong chờ cuộc đời. Anh gọi tên thật buồn, đó là lỗi lầm của kiếp người, luôn đầy bao dung. Mang tên trong tuyệt vọng, nhưng đừng mất hy vọng, rồi nó vẫn nở, vẫn đẹp như một bông hoa … Anh Tú-học trò của họa sĩ Trần Văn Cẩn-tại nhà của nghệ sĩ guitar người Hawaii 73 tuổi Bùi Bạch Liên.

Lương Đình Khoa