Một viên đá lát rộng rãi được lát ở góc ngã tư nối đường chính và đường xe chạy, bóng sao dầu còn đọng giữa những chiếc xe máy chắn bùn xúm nhau đứng chờ khách năm chiếc xe. Trong thời đại kinh tế đó, thành phố như một cái ao chìm, khắp nơi, vô số nước đổ xuống, nhưng vạn vật đều sống theo truyền thuyết xa xưa: “Đến đây, chừng nào bén rễ thì ở. nó ở đây”.

Đừng nghĩ dân chạy xe ôm chỉ biết nắm mấy cái núm có khi tựa lưng, lúc đó chưa có sự mềm dẻo về văn hóa và chính trị. Bạn có nghĩ rằng họ dừng mua báo vào sáng sớm để xem các tờ báo lớn có hoạt động tốt không?

Gần đây, cánh xe ôm lo cưới mẹ của một cô gái xinh đẹp ở vùng quê nghèo. -Vì anh chị tôi ít tiền và cũng chẳng nề hà gì nên anh em họ rất buồn và cố gắng đổi đời bằng việc lấy chồng ngoại. Trên thực tế, ai cũng đau khổ một chút vì hoàn cảnh tồi tệ của đất nước mình. Trước đây, cứ có Nguyệt Nga là sẽ đến các hồ nước, nhưng thiên hạ lại dậy sóng, chưa kể hàng ngàn phụ nữ sống ở nước ngoài được chọn mua như con cá hay lá rau. Nhóm xe ôm năm anh em gồm các ông Hai Cần, Tư Đen, Ba Động, Năm Hoàng và Lục Tấu. Xe ôm hiện đại đón khách qua điện thoại di động.

Hải Có, có một Việt kiều Úc họ Phạm. Tôi về Việt Nam một năm hai ba lần, và mỗi lần ở Sài Gòn đúng một lần. Suốt một tháng, tôi gọi điện cho anh khắp nơi, trả tiền vé cũng không thối, tôi còn đậu xe vào quán cà phê vỉa hè để đèo cái miệng tím tái của anh. Người đàn ông hài hước kết thúc tình huống ở nhà. Người đi xe ôm vô cùng tiếc nuối câu chuyện của một cô gái làm vườn lấy chồng Đài Loan (Trung Quốc) và Hàn Quốc. Anh ấy cũng nói: “Anh ấy trở về từ một đất nước văn minh và hiểu biết rất nhiều. Anh ấy góp ý về những gì nên làm”. Họ của ông Pan viết:

– Không chỉ Hàn Quốc, Đài Loan. Việt kiều tìm gái Việt đưa sang nước ngoài làm vợ vẫn khó. Nhưng đừng lo lắng, không có người mang tiêu chuẩn nào có thể bảo vệ cà vạt c & # 79mộtmột;11; Một em gái. Đó là dì Nan-vợ của chú tôi. Người cô chủ trương kết hôn và bắt chú rể. Nếu thực sự yêu nhau, chúng tôi sẽ cùng vợ tôi làm ăn, sinh con đẻ cái. Người môi giới hôn nhân đã kết hôn lễ hàng chục triệu của các cụ bà, đến nay con gái út Quỳnh Hương đã cặp kè với một Việt kiều Pháp tên Trancois Nhiêu (Trancois Nhiêu). ) Lấy vợ, lấy chồng, nhập quốc tịch Việt Nam, giữ ngay thân phận con gái riêng. . Tại quê hương của mình.

Ông Lu Tao đáp ngay: “Thế đấy. Ngày xưa những người như cô Năm lấy chồng thường muốn bắt, không đàn bà làm gì. Sài Gòn bây giờ có Chợ Lớn”

Những câu chuyện cuộc sống, thật thú vị khi nghe những người trong những câu chuyện. Anh Tư Đen ở nhóm xe ôm cho biết: Tôi nói bố tôi không tin, chứ thực ra vợ tôi ngày nào cũng đi giao bánh mì, chứ trước đó cũng là gái Cà Mau, được đại lý bán. Đối với người Hàn Quốc. Hôm đó, tôi đang lái xe đang đợi khách thì bất ngờ có một cô gái trong khách sạn tư nhân bên đường vẫy tay chào tôi rồi phanh gấp, cô ấy nhảy xuống xe, giục đi rồi hỏi đi đâu. Để Long nhãn. Xe chạy ra khỏi cảng, cô vỗ tay nói muốn dừng lại: “Nói thật, tôi còn 20.000 tệ, anh nhận đi, tôi không có tiền đi, tôi sẽ trả cho anh.” Cô vừa khóc vừa nói, sao anh lại đối xử với gia đình tội nghiệp này Thật tàn nhẫn, bạn đã sống ở đây chưa?

Tôi có thể đi đâu nữa? Tôi đang tránh bán ra nước ngoài. Chỗ tôi vẫy xe là nơi tụ tập gái quê, để người Hàn, Đài Loan già nhìn họ mua về làm vợ, lỡ họ lẻn vào thì tôi bỏ họ. ,Rất vui được gặp bạn. , Một con đường xa lạ, sẽ thật tệ nếu không có tiền của bạn! Mình cũng là dân nghèo ở xứ này, nếu tin thì che mặt đi một lúc rồi tính lại, thế là cô ta theo vào khách sạn, ở phường 4, chồng chở vợ bằng xe đạp. Bánh mì đối với anh ấy, cuộc sống rất tốt, bất cứ khi nào cô ấy ôm tôi, cô ấy thường ngạc nhiên rằng chúng tôi đang vượt qua thiên đường. Tin cậy c & oCấp tính; ở bên kia thế giới, nhưng hễ nghe những lời thiêng liêng về tình yêu, tôi cũng thấy vui lây.

Vào đêm giao thừa, anh họ của ông Pan ở Úc về quê. Từ Sài Gòn về miền Tây, thay vì đi taxi, anh nhờ Hai Chân chở đến đó. Không tiếc tiền, nhưng anh ấy muốn đi thăm nhiều nơi trong làng, họ hàng và bạn bè, và một người lái xe giải thích nhà của anh ấy cho chúng tôi trên khắp thế giới.

Ở đây, chúng ta thấy mình ở bên kia thế giới. Tránh ra trước, để tôi xem qua tài sản của Nan rồi nói chuyện. Căn biệt thự khang trang, đầy đủ tiện nghi, vườn hoa rực rỡ, có bàn tay thần tiên mà chẳng chăm chút gì. Hai đứa đi dọc hàng nước mưa bên hông nhà, ra sau bếp chào “Dì Nan! Chúc dì khỏe mạnh! Con và con chạy xe đến đăng ký và ở lại hai ngày để thưởng thức tài nấu nướng của dì và nhớ nhé Hương sống nơi xứ người, dì Nan tài giỏi dám đem họ Tây về nuôi cô bạn tốt béo … Trong phòng khách, một bà con Việt kiều mới thừa nhận: “Tôi mơ thấy da trắng. Những cánh hoa, nhụy sen vàng.Người đàn ông ám ảnh này đứng dậy bên kia xách vali về quê xin làm anh, ngày đầu ăn canh chua cá lóc. Cậu bé vui mừng đến mức nói một lời hoàn toàn không lịch sự: “Nữ hoàng Hồng! Con đã từng yêu ai chưa?”. Mẹ tôi đòi làm con gái riêng, tôi thực sự không thích. “

— Nói cho tôi biết! Anh thế nào kể từ khi bị bắt? – Tuyệt vời, nhưng làm thế nào. Có một người vợ xinh đẹp. Cô ấy là giáo viên ở một trường nông thôn, nhưng cô ấy có vẻ giống một chính trị gia xinh đẹp Kiêu ngạo-ngôn ngữ của thời trang thì khác, tại sao lại gọi là hoa khôi-chính trị gia phải đẹp trai, người đẹp phải có như cô Nguyễn Thị Bình, Tôn Nữ Thị Ninh và cô Bhutto, nhưng mặt thì béo, mặt Nhịp điệu quá cao khiến đại diện quốc gia lúng túng trước ngoại giao Quỳnh Hương My nhìn ảnh này mà nhạt nhòarc; y, về quê giáp mặt mà vẫn chưa biết mặt anh em, bố mẹ trong xóm cũng đồng tình với mình, thường xuyên ra đây tán gẫu, như chơi hội, không tính tiền, chỉ đun nước pha trà mà giữa hàng xóm. Đánh đổi rất nhiều tình yêu. Tôi ngưỡng mộ những người nông dân của chúng tôi, vì họ là những cây khôi hài có tài hùng biện.

Trần Kim Trắc (truyện ngắn đoạt giải nhì báo “Con người và cuộc sống hôm nay”)