Yhe-Nhà thơ Ruan Sha (tên thật là Trần Bích Lan) sinh tại Hà Nội ngày 1 tháng 3 năm 1932 và mất tại Hoa Kỳ ngày 18 tháng 4 năm 1998. Trong hồi ký của mình, ông viết: “Tôi thích xem phần giới thiệu bài thơ của Nguyên Sa. Đây là một cách trình bày đạo đức của Nguyên Sa một cách có ý thức và không có ý thức, thể hiện cái tôi như một người làm thơ. Trong hầu hết các trường hợp, cái tôi đã tồn tại, cái tôi tồn tại và cái tôi. muôn hình muôn vẻ. Những bài thơ khác nhau mang những cái tôi khác nhau … “. Vì vậy, để hiểu Nguyễn N. không có cách nào đáng tin cậy, mà phải đọc lại những bài thơ của Nguyễn N. một cách nghiêm túc.
Xuất thân trong một gia đình không liên quan gì đến văn học nghệ thuật. Năm 17 tuổi, Nguyên Sa sang Pháp du học và lấy bằng cử nhân, ông theo học Khoa Triết học tại Đại học Sorbonne, sau đó, ông gặp bà Trịnh Thị Nga và trở thành nhà thơ nổi tiếng đầu tiên của Nguyên Sa. bài thơ cũng là một bài thơ đính hôn. Năm 1955, thiệp cưới của họ có in bài thơ Ngà: “Đừng buồn như lá tre khô, Đừng buồn vì mái nhà thờ đã cũ.” Năm 1956, ông bà chuyển về Sài Gòn lập nghiệp. giảng bài. Không chỉ dạy triết học ở các trường trung học, họ còn mở hai trường dạy văn và Fan Key. Trần Bịch Lân lấy quan niệm “sinh ra là hạt cát” dưới bút hiệu Nguyên Sa, lập tức nổi tiếng trong thơ văn.
Bức ký họa của nhà thơ Nguyên Sa. Do một sự tình cờ của số phận, những vần thơ của Nguyên Sa lan truyền nhanh chóng trong đời sống, cho đến ngày nay, nhắc đến Nguyên Sa mà người ta nghe âm vang, đôi môi anh nhớ em vẫn ngồi đây tóc ngắn mà dài lắm mùa thu (Áo lụa Hadong) hay Là áo vàng, em yêu hoa cúc; áo xanh em yêu khuôn viên (13); Em còn hỏi lòng em có phải là hạt vàng không, không biết tay ai hái lá sen (Paris không lạ gì bạn), Chúng ta hãy coi cuộc sống như một đám cưới. Nếu lo không được bao lâu (tháng sáu trời mưa)
Những bài thơ phổ thơ này sẽ được truyền từ đời này sang đời khác, làm ra nhiều bài thơ Ngũ yên.Nó ít nhiều ẩn chứa một kinh văn độc đáo mô tả chiếc áo dài dân tộc bạn đang mặc trong bộ đồ bay. Hai phần gió và một phần mây. Hay bạn đã rắc mây lên áo. Sau đó thở và làm cho bộ lông trắng bay. Tuy nhiên, nếu tôi đọc các bài thơ của Ruan Sha ở nước ngoài, tôi vẫn sẽ đánh giá cao sự tuyệt vời của nó. Trong “Lotus and Sakura” sáng tác từ năm 1982 đến năm 1988, có một vài câu kinh mang đậm phong cách Nguyên Sa, vì nhớ em mặc áo trắng mỏng. Vẫn quen thuộc hàng ngàn năm. Em gầy như thơ cổ. Nó bỏ trường thi Thịnh Đường hay Phương Đông mà đỏ mặt. Đến chiều, tóc tôi ổn.
Nguyên Sa đã từng xuất bản cuốn sách về triết học Descartes phương Đông, nhưng trong cuộc phỏng vấn với nhà văn Vũ Bằng năm 1972, ông lại quả quyết: “Triết học dối trá thì lo ông là kẻ kiêu căng, nhất là về thơ, triết học thua Theo tôi, bản chất của thơ là linh hồn. Chúng ta hãy dùng từ “” để diễn tả cuộc sống. Nguyên Sa đã đăng ở chương thứ sáu 8. Thơ Việt Nam dựa trên Nguyễn Du, Ruan Ping và Hui Can là tự hào, và những ai yêu thơ truyền thống cũng nên chú ý đến thể lục bát của Nguyên Sa, sáu và tám chữ do Nguyên Sa vận hành rất ngẫu hứng và nhịp nhàng, để chất thơ cao vút chợt chảy trong tâm trí người đọc. Khi mây. gặp nhau, mây êm đềm Tự hỏi sao em buồn Em muốn cởi tấm đánh rắm Em nằm xuống cởi mưa Cầu vồng tràn núi ngay trước mắt Em trong thơ anh. gọi đi. Lời nói da diết, tình sâu đậm hơn Trời cao cầu núi Trong lòng ta thăm thẳm nghe mưa hay đắm đuối thân phận Hiu hiu tay đút túi Chiều chiều đi vài người. ra chơi cùng nhau Vẫn lẻ loi trong mộ Tấm bia đá trắng đã mấy lần lẻ loi Lòng vui ngày bồi hồi chợt nhận ra: Anh buồn như áo hoa oải hương Ước mơ soi bóng nhân loại Da em.
Sâu non mềm mại, ấm áp suốt đời Nguyên Sa, giờ đến lúc hoNghiêm túc; bao trùm cuộc đời nhà thơ, ông chợt nhận ra hiện tượng toàn cầu tràn ngập tâm hồn vào những suy nghĩ không thể kết nối với nhịp điệu: làm khô một bông hoa không chỉ là một cái vẫy tay. Công việc này đòi hỏi sự chú ý của thị giác, nhịp thở và chuyển động trong không gian. Đối mặt với căn bệnh ung thư dạ dày hành hạ từng ngày, Ruan Sa vẫn không bỏ thơ. Bài thơ “Hóa trị” có thể xem là một bước quan trọng đánh dấu quả tạ nhân tạo của một người. Rơi xuống một nơi gọi là mặt đất. Gió lay động những chiếc lá của cây phong đến một nơi khác gọi là mặt đất. Dường như mọi vật thể đều kết thúc bằng cùng một cái tên. “
Không thể nói rằng, 22 bài thơ viết từ Mãi mãi 1998 Thời điểm chia tay nhà thơ lại thể hiện một thể loại thơ khác của Nguyên Sa cho các thế hệ sau, những vần thơ ấy lan tỏa khắp nơi, đầy trí tuệ, không phải bỗng nhiên mà gốc rễ của Nguyên Sa thức giấc trên giường bệnh, có lẽ hơn một lần , anh trăn trở về mình Bài thơ được phổ nhạc: “Tôi đã hoàn thành bài thơ để phục hồi nhạc. Nhưng bài hát này vẫn chưa tới. Cho đến khi cô ấy đến. Thơ chắc chắn sẽ biến mất. “Thật vậy, những bài thơ mới nhất của Ruan N gần như không dành cho âm nhạc mà chỉ dành cho khiêu vũ.-Ruan nói mật khẩu cuộc sống của mình: -” Mỗi lần Chúa mở tôi sẽ nín thở. Tôi sợ ông ấy không thể. Ông ấy sẽ quên mật khẩu, sợ anh ấy quay lại hỏi mình cũng không biết trả lời thế nào vì không nhớ ”
Vợ chồng nhà thơ Nguyên Sa. File ảnh .
Nguyên Sa nhớ Người vợ bướng bỉnh đã giữ anh bên mình trong suốt chặng đường dài duyên nợ: “Áo bào trắng quê mẹ đã đổi màu. Trong khoảnh khắc yêu thương, sáng sớm bạch đàn trong lớp học ”
Nguy & ecIrc; n đang bối rối về chiếc mặt nạ lung linh— “Mặt nạ gần mặt cần được gắn hoặc tháo ra trong thời gian dài, và phần da gắn với da và phần xương gắn hoặc tháo ra ít có khả năng được đo để tìm thời gian mặt nạ dính vào da thịt Dưới khuôn mặt thượng, “Ruan Sha sững sờ trước niềm vui bất tận của dòng sông
” Dòng chảy nông là nghĩa trang sa mạc, một nghĩa trang khác nghĩa trang sông khóc, mọi thứ đều có hai nghĩa trang, một nghĩa trang luôn có hai tên. Tên và tên giấc mơ của nó. Nghĩa trang và ngôi mộ trong mơ. Đôi khi tôi thích được gọi bằng tên của mình. Đôi khi tôi thích được gọi bằng tên trong mơ của mình. Đó là lý do tại sao tôi ký tên của mình và đã viết bài thơ “- -” Nhưng cảm xúc cá nhân băn khoăn và đau đớn nhất của Nguyên Sa ở khổ thơ cuối là khát vọng cố hương mãnh liệt. Trong một cơ hội thú vị, Nguyên Sa đón Tết đến thác Wichi Wichita: Nửa đêm, nàng đánh thức ta nàng nói dậy đi giao thừa ta ngồi ta mặc quần áo mới thắp hương ta ngồi uống trà tựa tựa vào nhau Hát cho nhau nghe ngày mới gặp nhau. Khi cô ấy quay đầu lại, tôi thấy mắt cô ấy đỏ hoe, mắt anh ấy giống như lông mày có viền, chỉ để chỉ phương hướng, trong bài Bay trong tông màu vàng của Xinglin. Rõ ràng Nguyên Sa không muốn ngắt lời hay ngắt câu, anh cứ để mặc cho cảm xúc muốn làm gì thì làm, rồi anh nghĩ đến việc hiện thực hóa lòng trung thành đơn giản bằng cách hóa thành tro tàn: Anh chỉ muốn em vứt bỏ anh xuống đất, em tắm đây mỗi chiều, mỗi ngày chúng ta đi học. Đối với quê hương thuở ấu thơ, Ruan Sa đã viết rất tỉ mỉ sáu câu từ biệt: Ôm chặt lấy thân xác, tôi đi rồi. ”
Ruan Sa đã yên nghỉ ở California mười năm. Mọi vui buồnSự mất mát cũng đã giảm bớt, đủ để người ta ngày nay có thể bình tâm phác họa chân dung thơ mộng của Nguyên Sa. Ngài đến với chúng ta, sống với chúng ta, rời bỏ chúng ta, và trở lại với thánh thư về cuộc đời của Ngài. Sau gần nửa thế kỷ miệt mài làm thơ, Nguyễn Jinshang “vẫn không thể như tôi. Làm người khác tôi là cách để là chính mình”.