Nguyễn Thị Thu Hiền
– (Cưới chàng nào phần 11)
Hôm đó mình đến đó chơi mà lòng nôn nao lắm. Chúa ơi, tôi có nên lấy cô ấy không? Mẹ bạn có sợ hãi không? Còn bạn, đây có phải là nhà ga của tôi không? Tôi có thể dành phần đời còn lại của mình một cách an toàn không? Chúng tôi không biết rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ nghe lời mẹ và đưa tôi ra khỏi nhà! … Nhưng này, mẹ chồng tương lai phải nói như vậy, nhưng không có nghĩa là sâu trong lòng. Nào, hãy buông bỏ và tiếp tục yêu nó!
Vậy là hai năm yêu nhau, ngoài tình yêu còn có heo chứng. Anh ta và chúng tôi trừ một nửa tiền lương hàng tháng rồi bỏ lợn đi. Đủ để mua sắm đồ đạc cho rạp cưới. Hạnh phúc và sung sướng nhưng bản thân tôi lại có một cảm xúc khác: Tiếc thật! Mẹ chồng không thể dọn giường cho …
Cuộc sống không bao giờ là màu hồng. Nó sẽ không bao giờ là màu đen chết tiệt. Biết rằng cơ có màu là tổng số lỗ không đều nhau. Có lẽ vì thế mà sau khi quan hệ, chuyện ấy bắt đầu trở nên thất thường. Tất cả tiền đã được đưa cho anh ta. Chỉ còn hai triệu cho anh ta. Cô cũng không liệt kê hạnh phúc của người thân hay bạn bè. Tất nhiên, những người trong tương lai sẽ tin vào tôn giáo. Mẹ nói: “Ai cũng sướng như nhau, con có gì trong danh sách!” Lúc đó, tôi hỏi: “Sau đám cưới, có khi nào mẹ mời con đi ăn nhà hàng để sưởi ấm tình yêu không?” Tất cả những gì con tiêu đều là tiền của con. Quá nhiều tay đã chết. Bây giờ, bạn phải tự mình mở miệng. Bạn vẫn còn nợ giao dịch thị trường chứng khoán hai trái tim nói với nhau: sự nghiệp. Tiết kiệm một ít tiền và sinh con. Anh ta kéo:
– Nàomật ong! — Tiền ở đâu?
– Đây là 2 triệu (trong túi xách của anh ấy có một tờ tiền nhỏ)
– Trời ơi, 2 triệu đi vòng quanh Hồ Tây à? Hay về Gia Lâm, thuê nhà nghỉ, ở đó vài ngày rồi về?
– Vâng, ý tưởng của tôi rất hay. Hãy để tôi hiểu rằng nếu bạn đến Jialin, bạn có thể ăn hoặc sống … gần một tuần! – – – gì…? (Tôi hét lên khi anh ta châm biếm anh ta)
– Hi … Hi .—— Anh đánh tôi chết, ăn thịt, bỏ phần còn lại lên tủ, và để trái cây! -Ừ, tôi nói đùa, tôi nói đùa. Tuy nhiên, số tiền nhỏ này có thể chảy về những nơi như Hà Tây. Chúng tôi đi bộ trong ba ngày .—— Vâng … Vâng … Vậy đó. Tôi không có tiền, tôi phải trả nợ. Không có vấn đề gì nếu bạn không rời đi. Nó có thể tốn tiền, nhưng nó không phải là một ý kiến hay nếu bạn cân nhắc việc kiếm tiền. Số tiền này sẽ cho phép bạn trả các chi phí của Mr. Fan. Riêng tôi, cả tuần nay tôi không vắng mặt, tôi sẽ ở nhà với bố mẹ như những người bạn thân thiết. Cơm nước cho gia đình. Sau đó, chúng ta có tiền, chúng ta sẽ đi sau .—— Cái này giúp được gì cho ngươi?
– Chà, bạn có thể để dành tuần trăng mật của mình cho đến khi chúng ta không quá kén chọn.
Anh ấy không nói gì, và anh ấy an ủi tôi. Nó quay mặt lại, ngồi trong góc, cúi gằm mặt, … nhìn vào điện thoại chơi điện tử.
Tôi không nói gì, tôi lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ngày hôm trước tôi đang nghĩ tôi nói với cô ấy rằng sẽ không khó như vậy, và rồi đôi khi suy nghĩ của bạn bè về tuần trăng mật làm gián đoạn sự rộng lớn của tôi. Tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời đầy mây cao nhất, cũng khiến nước mắt tôi tuôn rơi.
Tháng đầu tiên …—— Đã đến lúc phải trả tiền cho mẹ kế của tôi. Tôi không biết phải trả bao nhiêu. Hỏi các chị trong nghề, từng chị. Tình hình tài chính của mỗi gia đình khác nhau nên nỗ lực sống của mỗi người cũng khác nhau. Cô gái độc thân, tất nhiên cô ấy cũng giống tôi. Cố gắng che thân. Nói với cha mẹ những gì họ có thể cho. Có h & # 7887; Tôi yêu họ, họ biết cách trả lời tôi. Tính ra trong vài giờ ở nhà. Có thể là năm trăm mỗi cái!
– Có khi họ còn không thèm bật đèn, trừ tiền điện, ba xu thôi!
– Dạ, tối ai cũng sợ bật đèn!
– Ha … Ha … Ha …
Chị em hư luôn kể mọi câu chuyện về một vấn đề … Chúng tôi đều hiểu. Bỗng cả ban cố vấn bật cười vì sự cố không bật đèn.
– Bật đèn ngủ giá bao nhiêu? Các bà thật đáng khinh, để họ lấy chồng lần nữa .—— Trời ơi, bọn họ bây giờ thông minh không kém chúng ta.
– Ha … Ha … Ha … Đàm phán hai ngày với bạn bè, cô dì chú bác …—— Cho tôi xin tiền!
– Ok, cho đi .—— Bạn thật buồn cười, bạn là con của mẹ. Em mắc cỡ lắm Sao dù có cho bao nhiêu đi nữa em cũng thấy có lỗi với anh?
– Tôi cho. (Anh ấy nói một giọng nhàm chán. Anh ấy luôn như vậy, thật vô nghĩa một cách đáng xấu hổ!)
Sau đó anh ấy bỏ đi. Từ chối trách nhiệm gửi tiền ăn. Anh ấy luôn tệ. Từ khi kết hôn, anh chưa bao giờ thấy cô bảo vệ mình. Anh ấy chỉ rời bỏ mình trước khi mỗi cơn gió mới đến. Gió to hay gió lớn khiến tôi yếu ớt không biết treo cổ vào đâu vì anh đang chạy xe trên mái nhà. Cố lên, nếu sắp tới có bão thì sao? Tôi vẫn cô đơn?
Vỗ nhẹ cửa bếp, tôi không dám bước vào cho đến khi mẹ tôi ngẩng đầu lên. Thật lạ, tại sao cuộc gọi của anh ấy lại tự nhiên như vậy. Ở nhà, Lý Thông vui vẻ cười nói, trò chuyện với cô nghe rất vui vẻ. Vậy thì chúng ta cũng hãy vào bếp nấu ăn cho con bạn, dù làm gì đi nữa thì trông chúng cũng sẽ rất tuyệt. Ấy vậy mà về làm dâu cũng được một thời gian rồi, tôi sợ hãi đứng ở cửa bếp và cũng sợ hãi khi nhìn thấy mẹ kế. Hồi hộp lắm .—— Mẹ ơi!
– & # 7900;, bạn có thể đi lên, tại sao bạn lại ở đây?
– Mẹ ơi, tháng này vợ chồng mình cưới, không nhiều người ạ. Anh Hào cũng lo chuyện tiền bạc làm ăn nên … (tôi không nhịn được cười). Tôi biết rằng cha mẹ chúng tôi đã làm việc chăm chỉ vì chúng tôi, vì vậy chúng tôi nên đóng góp nhiều hơn … – Mẹ ngước mặt lên và nhìn tôi, điều đó khiến tôi bối rối. Hãy nghe những gì cô bé vụng về này nói. Tôi bị căng thẳng! Có lẽ những buổi thuyết trình hội thảo hay hội nghị dùng để đào tạo nhân viên mới trong công ty cũng không đến nỗi tệ. Nhưng tôi có thể tắt radio bây giờ không? Tiếp tục phì cười trước đoạn hội thoại còn dang dở:
– Nhưng mà, chắc giờ thiếu nhiều lắm nên bố mẹ nhường cho. Vậy thì …
– Được rồi, tôi có thể trả tiền bữa ăn được không?
– Vâng … Ừm … Vâng .—— Bài phát biểu vẫn chưa kết thúc. Vẫn còn nhiều việc phải làm, vì vậy tôi đã hiểu ý cô ấy và giảm bớt cú sốc. Điều này làm tôi bối rối. Tôi không biết phải nói gì bên cạnh mẹ anh. Nhanh lên, quên hết những gì tôi chưa nói, và rụt rè đưa số tiền 40% đang giấu trong tay cho mẹ. Mẹ, may quá, mẹ hiểu!
Quyên góp cho tháng tới … Tôi đã trở thành một con ma cũ. Đừng lo lắng, và càng trơ hơn. Tôi đã đâm đơn kiện mẹ tôi cách đây nửa tháng rưỡi, có lẽ vì thế mà chị tự tin hơn chăng? Tóm lại là chả có chữ gì cả mà sao yêu là yêu: -mẹ ơi …- cái gì thế này? -Có tiền đây … Tiền đây … Mẹ ơi! -Ừ, tiền đã về … tiền đã về. May mắn thay, tôi đã mất hết tiền gần đây. Thật tuyệt vời! Tôi mừng vì đã chuyển tiền đúng hạn cho mẹ. Mẹ vẫn vui vẻ như ngày nào. Đây là một loại cuộc sống, vì vậy tôi sẽ thích nghi với mọi thứ.
(Trích từ “Marry You-The Bride’s Diary”, do Sahara Press xuất bản)
Tiếp tục …