Nguyễn Thị Thu Hiền
– (Hôn Nhân Đó, Phần 20)
Sáng nhảy xuống lối đi, bà hàng xóm hỏi: “Bao giờ sinh con?” “Ừ, ba ngày nữa trôi qua.”
Ba ngày sau, cả xóm quanh quẩn ngoài chợ, cố ăn bát bún để xoa dịu cơn nóng nảy này, hàng xóm hỏi: “Khi nào thì sinh? Lại hồ hởi trả lời: “Ừ thì“ mai mốt làm ”
Một tuần sau, hàng xóm hỏi:“ Sinh bao giờ chưa? ”. Câu trả lời ít cười hơn: “Ừ, có lẽ là ngày mai.”
Hai tuần sau, hàng xóm hỏi: “Này, gặp anh ở đây, anh không có con à?”. Một biểu tượng cảm xúc ngắn gọn trả lời: “Dạ… có lẽ là ngày mai.” Quay lại trang chủ, vào diễn đàn xem các chị em xem mọi chuyện thế nào. Nỗi sợ hãi bắt đầu.
Chị nào cũng bảo không sao. Thế là sau một tuần nữa, hàng xóm lại cười hỏi: “Khi nào thì sinh?” Anh ta túm lấy đầu và nói: “Dạ, em, em… không biết.” Bà mẹ tương lai đã làm được. Có người nói: “Bảo chồng mua đồ chơi, rồi ngồi cạnh vợ gọi con.” Thế là vội vàng mua một con ngựa cái. Còn tiếc gì mà móc ví ra mua đồ chơi, huống chi là cô nhân viên bán hàng… mà sống anh ạ. Rồi có người nói: “Nhất định phải ăn đôi món này” “Trời ơi, tôi ủng hộ nhiệt tình. Ăn xong bảo món gì ngon. Rơi xuống đất, cho con ra, con nít. “, hai vợ chồng nhìn nhau. Ba mẹ ơi, đất Hà Nội chật chội, nhà nhà ai cũng có cây đu đủ, còn anh, anh có đủ can đảm để cúi đầu trên cây không? Tình hình này .—— Mùa đông lộng gió …—— Cơn gió lướt qua những hành lang khô khốc của bệnh viện cũ. Bác sĩ nói: – Muộn lắm rồi mà không thấy gì đâu, về đi. Tôi phải vào khi nó đauy. Nội tâm bình an, con trai tôi vẫn xấu.
– Vậy là tôi chưa sinh được một tháng?
– Cô ấy thật tốt, đứa nhỏ như hoa, khi nào thì đến? ra hoa. Làm sao mà ép hoa nở được .—— Ừ thì về đây .—— Bản tính hoang dại của tôi còn háo hức và phấn khích hơn cả khi hỏi bác sĩ khi nào sinh con. Mặc quần áo bầu vào mà thấy chồng như mọc sừng gà ngoài hành lang. Cúi đầu xuống, vỗ về cái bụng tròn trịa của cô rồi thì thầm:
– Em à, em không muốn ra ngoài cho anh gặp sao? Với tư cách là một người cha, tôi cầu chúc cho con may mắn, nhưng với tư cách là một người mẹ, tất nhiên bà ngoại đã để con hỏa táng trên giàn. Chồng, đi thôi. Mẹ treo đứa con lên áo len. Điều này là rất đẹp!
Thấy anh ngồi giữa hai người cầm nón bảo hiểm, anh cũng dắt vô cảnh tượng vừa thích thú vừa cảm mến. Tôi muốn biết sau này có ai đến thăm con gái họ không, hôm nay họ có mang theo tác phẩm này không?
….
– Sao anh về? Tôi nghĩ rằng bạn sẽ có một em bé ngày hôm nay?
– Vâng, bác sĩ bảo tôi về nhà. Tôi không biết, họ đã gọi tôi về nhà. Nếu bạn chờ đợi quá lâu mà không có con, bạn không thể làm được. Bạn quay lại bệnh viện và nói với họ cách sinh. Tôi thấy điều này là không thể. (Mẹ bực mình lên cổ họng)
– Nhưng họ nói đó không phải là mẹ.
– Bạn thật là buồn cười, chưa có ai mang thai hơn một tháng như bạn. Tại sao bạn không nghe lời tôi? (Có vẻ như mẹ đang tức giận)
– Họ đã nghỉ trưa. Tôi không thể đến đó. Ở Bệnh viện 354, họ chỉ khám thai sản.
Mẹ không nói gì, tôi chạy nhanh về phòng. Tôi ngu ngốc xin nghỉ thai sản ở công ty, nhưng không có cớ đi làm, kẻo mẹ bắt tôi sinh con. , Năm nay lạnh lắm …—— Này, vào một buổi chiều, anh ấy ngất xỉu trong bệnh viện cho tôi. Tôi bảo dì Vinh đi ngang qua tôi. Nếu bạn không nói với tôi, hãy để tôi nói cho bạn biết. Phải sinh con đẻ cái. Làm thế nào để bạn di chuyển xung quanh? Thế là xong, chiều em đi.
Cửa ph & ogCarnival ng mở cửa, bà mẹ xuất hiện, thì thầm, rồi bà bỏ đi, để lại những câu nói nhàm chán. Hai vợ chồng tròn mắt nhìn nhau. Hắn nhíu mày đóng cửa:
– Đáng giận, cảm giác như thế nào sinh ra.
Rồi anh ta nhìn tôi cười:
– Kết quả này mất rồi .– –..
Ôi, hồi sáng anh đã ở đây làm gì?
– Chị ơi, mẹ chồng muốn em vào. Nhưng nếu không, tôi sẽ phải trùm chăn ngủ bây giờ.
– Hai mẹ con trong gia đình này thật là buồn cười. Họ cũng tự kéo đến đây để dọn dẹp đám đông. Tôi bảo họ về quê, nếu không có con được thì cứ hai ngày đến thăm. Em khó chịu quá, hết chat với gia đình hết lần này đến lần khác .—— Chị ơi, chị thương em, chị cho em đẻ đi, kẻo mẹ chồng …— – Ồ, tôi nghĩ bạn là người đầu tiên.
– Vậy là anh yêu em đi thưa chuyện với mẹ chồng. Bạn chỉ là một con gà. Quyền sống nằm ở ông chủ ngồi đấy chị ạ!
– Vâng, để tôi nói chuyện.
Nói xong, bác sĩ thở dài, lắc đầu và đi vào hành lang. Có lẽ ai đó đã nghe thấy cô ấy và sặc nước dùng trong bữa ăn tối nay. Tôi sẽ sớm nổi tiếng. …….
Bác sĩ đến, mẹ tôi đứng dậy chào tôi, sau đó bà cười với bác sĩ, bà phàn nàn …
-……- — Bác ơi, cháu bảo bà bầu về nhà đi, chưa có thời gian đâu. Về cơ bản cô ấy không nhớ ngày mang thai lần cuối của mình nên chẩn đoán không chính xác. Bây giờ, mọi thứ đều liên quan đến giám sát. Hiện tại, chúng tôi không thể sử dụng bất kỳ phương pháp nào.
-…..
– Đau quá, về đi. Các con tôi đang học tốt. Tất cả các bài kiểm tra đã được hoàn thành. Tôi sắp sinh nhưng giờ không sinh được con. Còn lý do gì nữa vì kế hoạch sinh con, con chưa kịp ra đời nên đã không đá bạn. Nụ cười trên môi cũng tắt lịm. Mẹ quay lại, và tất cả sự thất vọng của bác sĩ đổ dồn lên tôi và anh ấy:
– Đi thôi! Đừng sinh con trong bệnh viện này. Mai Hậu và # 273; Tôi yêu khoa sản ở Hà Nội. Họ chỉ sinh một con. Phụ nữ Hà Nội luôn nói với các mẹ: “Cứ hai ngày lại tái khám một lần, thường là đẻ tự nhiên, tôi xót ruột, cuối cùng cũng không thành quả chín, vì đứa con đầu lòng, tôi. Không biết thế nào, nhưng rồi, tôi sẽ làm vậy. Sợ buồn.