1. Anh ấy sinh vào tháng 7 và lớn vào mùa xuân, nhưng anh ấy thích mưa vào mùa thu và đầu mùa đông và mưa mùa đông kỳ lạ.

Khi tôi sử dụng tháng 9 và không muốn rời đi, tháng 10, tôi đã cười vào buổi tối, tôi muốn đi vào. Mỗi buổi chiều, anh ấy đi dạo quanh máy nghe băng radio cũ, nghe tin tức thời tiết của đài truyền hình, chờ nghe Với câu đúng “đêm nay gió mùa đông bắc đang bay lên trời” cũng thèm ngủ cả đêm. Anh lúng túng chờ đợi người bạn tốt của mình, co rúm lại trên tấm chăn quân đội màu xanh mong manh của cha mình, nghe thấy mùi thời gian và sự ngọt ngào, và nhìn mẹ anh may vá cho hai chị em. -Sau những ngày lẩn trốn, cơn mưa đã rút cho đến hết mùa thu. Không giống như cơn mưa mùa hè đang hoành hành muốn gột rửa cái nóng, mệt mỏi và đau lòng, cơn mưa mùa đông khiến mọi người trở nên đông đúc và run rẩy, giống như họ muốn bắt nó, chỉ muốn đẩy nó đi. Cảm giác tương tự như mùa lạnh, nhưng tôi vẫn thích … bật quạt điện và mặc chăn.

Vào sáng sớm, anh sẽ ngồi một mình trên hiên nhà, ngẩng mặt lên để cho từng giọt rơi ra khỏi đống rơm vàng lăn quanh mặt. Cảm giác ẩm và lạnh thấm vào cơ thể con người rất thoải mái. Anh thích mùi rơm nồng trong mưa mùa hè, nhưng anh vẫn thích sự cô đơn và mát mẻ trong mưa mùa đông. Ngồi trong một ngôi nhà ấm áp, đối diện với khu vườn qua cửa sổ, ngắm từng giọt mưa trên lá chuối xanh, ngắm những bong bóng trôi nổi trong sân vỡ như bong bóng xà phòng. Anh ấy luôn chơi với những đứa trẻ gần đó. Điều quan trọng nhất là không có cha mẹ có ba chân và bốn chân chạy như mưa khi mặt trời mùa hè đang chiếu sáng. Có những cơn mưa lớn trên những cánh đồng lúa không có lý do, chẳng hạn như các cuộc họp, ngây thơ. Lúc này, mọi người đều có một tay và một chân, điên cuồng kéo cơm vào, bịt tai và mệt mỏi.

Mẹ vẫn gọi anh là mưa, cậu bé mưa. Bất cứ khi nào tôi nghe ai đó phàn nàn, hy vọng sẽ không bao giờ thấy mưa nữa, mẹ tôi mỉm cười và nhìn những lời của mẹ: Mọi người đang mưa. Ngay lúc đó, anh yêu đôi mắt của mẹ, mềm mại và lạ lùng. Sau đó, anh dám khẳng định một điều: cả cuộc đời có thể trôi qua, có lẽ không bao giờ, và ở đó anh thấy mình là một con mắt đam mê, bình yên và chu đáo. -2. Yêu mưa, anh ngưỡng mộ giới hạn của mưa …

Một đám mây đen không có hơi nước mạnh. Không còn tia sét nào bay qua bầu trời … Anh vẫn ngây ngất, vẫn nắng, vàng và rải rác với những cơn mưa phùn ngây thơ như một đứa trẻ ba tuổi. Nhiều năm nghịch ngợm … nhưng thật kỳ lạ … lúc đó trời không mưa. Mọi thứ trong cuộc sống đều có những hạn chế của nó. Và mưa … giới hạn của mưa? Nghe có vẻ thú vị và lạ lùng … đây là không gian nơi mưa vui tươi được chia thành hai nửa – một bên vẫn nắng và khô ráo, trong khi phía bên kia rải rác với lượng mưa theo mùa mỏng và mát. Băng qua biên giới này?

– Này, anh ấy có cần ánh nắng không, đến đây, để tôi đưa cho cô ấy – cổ cô ấy kéo dài qua hàng rào lưới và nói to. Cô ấy ở đây.

– Ồ, không cần … ở đây, tôi có cả mưa và nắng. Và bạn có cần mưa để làm cầu vồng không, tôi muốn đưa ra một vài điều – anh nói với một nụ cười ngây thơ.

– Làm thế nào bạn có thể có được mưa từ đây bây giờ? -Anh muốn biết .

– Vâng, vâng … vì vậy bạn đi dưới mái hiên ở đây, tôi muốn cảm ơn bạn vì cầu vồng trong nhà bạn …– cô ấy lo lắng về việc phải vật lộn qua hàng rào xanh, Mưa phùn nhỏ giọt trên lưng, đôi mắt, và đôi môi mềm mại và mát mẻ …

– Cầu vồng màu sắc tượng trưng cho bảy điều ước, bạn có biết không? -She nhìn anh bằng đôi mắt đen.

– Chà, hãy ước một điều … … hãy nói, cả hai bạn vỗ tay trên hiên nhà. Bên lưới chống muỗi, bên rìa mưa, có những chiếc lá xanh to và dày có thể được thu thập trong mùa mưa, trong khi những chiếc lá khô vẫn có một lớp bụi mỏng, dần dần biến mất trên mặt trời. lấp lánh với ánh sáng. Ngày mai Vàng vàng …

3. Một chút nữa, yêu mưa, yêu khoảnh khắc mưa, thoát mưa và làm cho nó không bị ướt.

– Bây giờ đi học, ngay cả khi trời mưa, donet quên mang theo áo mưa -Kính thưa! Mùa mưa đã đến, mưa tạnh, tôi không biết nó ở đâu.

Vào mùa mưa, mẹ bảo tôi tắt đèn và cho tôi ngủ. Anh ta vừa leo lên giường thì bị tấn công.Hàng rào cũng đến, tấp vào hiên nhà.

– Dậy sớm, mưa nhẹ và trời trắng. Mặc dù không nặng, nhưng nó giống như một chuỗi trong suốt và bền. Anh ngập ngừng nhìn xung quanh, rồi mặc áo phông đón mẹ đến trường.

Anh đi chậm và chắc chắn trên con đường lầy lội, đôi khi tránh xe máy. Vội vàng. Bỗng một cô gái đang mò mẫm, rồi ngã xuống đường. Tất cả cùng cười. Anh đến giúp cô dậy. May mắn thay, anh ta chỉ bị dính ngoài áo mưa … Những ngày mưa cũng là những ngày anh ta và bạn bè đi học không đều đặn. Các giáo viên cũng có vẻ dễ tính và thân thiện, không la mắng. Một ngày nọ, tôi đang tìm kiếm xung quanh ở một nơi trống rỗng – chỉ có một tá người. Sau đó một lúc, chiếc xe của giáo sư bị hỏng, và phải mất một lúc lâu mới thấy thân hình gầy gò của cô trong sân …

Trong lớp, cởi áo mưa, mặt, tóc, mỗi đứa trẻ ướt sũng, ẩm ướt, run rẩy tự do. , Lắc, vặn … giống như thị trường. Sau đó, trên cửa sổ, các dãy bàn có màu xanh đỏ-tím-vàng … kết thúc của tất cả áo mưa. Ngồi trong lớp không đứng yên, mọi người đang quằn quại trong không khí ẩm ướt và khó chịu. Nhiều đứa trẻ không chú ý đến lời nói của anh ta, đôi khi nhìn chằm chằm vào cơn mưa trắng, nhưng nảy ra một ý tưởng … 4. Bây giờ anh ta xa nhà, xa nhà, bị lưu đày ở quê nhà, tự khẳng định mình, hy vọng được trở về nhà. Cơn mưa lớn vẫn đang đi qua thành phố. Anh đã từng yêu, vẫn yêu, luôn được chào đón, đôi khi đắm chìm trong mưa, nhưng chỉ vì ham muốn và ham muốn. Mưa ở nơi này chưa bao giờ gợi lại cuộc sống của quê hương một cách yêu thích như mưa.

Đột nhiên nhớ đến bài thơ ngắn của Trung Trung Quý. Trong thời gian đó tôi lại nghe về cô giáo của mình và được nhiệt tình sao chép vào cuốn sổ nhỏ của tôi – “Mẹ ơi, quê tôi là gì? Cô giáo nói với tôi tình yêu của mẹ Quê hương của bạn là gì, nếu bạn đi xa, bạn cũng sẽ nhớ nó … “- Vô tình, anh muốn đi giữa con đường mưa như đang đi học, những hạt mưa rơi trên áo mưa, từng khoảnh khắc Một cơn mưa lạnh lẽo ướt đẫm áo anh. Tôi hy vọng được nghe “Cậu bé mưa”, “Cậu bé mưa” của mẹ bạn tôi … Mưa – chỉ có nước trong vắt, nước mắt khao khát, mùa màng mát lạnh và tâm hồn bụi bặm trên thiên đường , Mệt mỏi vì phải dựa vào nỗi nhớ để tìm thời gian cho những đứa trẻ ngây thơ …

Trời mưa. Đó là hoài niệm. Hôm qua là cuộc sống, và hôm nay tôi mong muốn tìm kiếm sự bình yên …

Vì vậy, có những chàng trai và cô gái bằng tuổi cô ấy, họ vẫn yêu mưa một cách kỳ lạ như khi họ còn trẻ, như thể đó là một cảm giác đặc biệt. Bạn bè, một người bạn tâm giao, gặp gỡ nhau, một nụ cười là đủ để cảm thấy bình yên nội tâm, nhìn thấy cơn bão cuộc đời dịu xuống, rồi bình tĩnh lại, rồi tan như mưa … Mỗi khi trời mưa, Hà Nội … ngày 5 tháng 7 năm 2014 , 1:06 AM vào buổi tối

Lương Dinh Khoa