Trần Trường-Một cô gái Câu chuyện về tôi – Tôi che giấu nỗi buồn, trái tim tôi không biết qua làn da của tôi, tôi vẫn cười với mẹ – cách xa mặt trăng mờ xa, từ đôi môi đỏ đến đôi môi nhợt nhạt trong niềm vui, rắc rối Giữa
Bàn tay nắm chặt yêu một cột điện thoại trong cơn gió buổi chiều
Bài thơ tôi viết đôi khi có cảm giác như mưa rơi trong ngõ, và rồi chiếc áo của tôi …– cũng rất Yên lặng tôi có một cô gái như thế. Bước vào giấc mơ …
Đi ca nô
Chỉ có một chiếc ca nô tôi thật lòng yêu em Những con sóng thật đáng tiếc Những con sóng đang trên bờ run rẩy
Con thuyền tôi say. Mắt bạn dán chặt vào thuyền của bạn, Gỗ Ba Linh, đóng khung tôi, đóng khung tôi là người độc hại ……
— Không chiều, bạn
đưa nó cho người khác năm ngoái — cho tôi Nói rằng không có gì để uống rượu vang đỏ với chanh trẻ em vào buổi chiều, gió và cô đơn, để lại một giọt chim buồn rêu rêu vào buổi chiều chỉ là mặt trời lặn mặt trời, sau đó tôi không sao chép. Bài thơ tôi đã lấy đi chiều nay