Khánh Văn

– biển

những hạt mưa bay dọc theo hành trình bất tận. Làn nước ngọt ngào lướt qua nụ cười trẻ trung. Ngay lúc tôi khóc, nhiều nụ hôn ngọc trai đã bị trói chặt vào môi chúng tôi. Những chiếc ô trắng đang bay khắp bầu trời và chỉ có hai chúng tôi bị mưa … Nhưng chúng tôi lạc đường đêm qua và tôi vướng vào tôi. Trốn trong bóng râm … cầu thang tối tăm kéo dài ảo ảnh ký ức và ghi lại hình dáng mong manh của tôi.

Những hạt mưa vẫn còn trên biển. Muối của đôi môi đang ngủ sâu và sâu, chờ tái sinh, quay và khóc, thích đi mưa và rơi trong mưa rồi vùi nó vào cát

một lần nữa để tìm sự sống và thu thập những con sóng …

Những chiếc lá biến thành những chiếc thuyền nhỏ và những chiếc thuyền nhỏ thôi thúc chúng tôi tìm kiếm khuôn mặt. Những ngón tay vuốt ve muối tinh, vẫn còn trong đám mây đen phủ đầy mây.

Cơn bão thổi. Cơn thịnh nộ của thiên đàng khao khát con thuyền kết nối với địa ngục không bao giờ hạ cánh … Chúng tôi và người đối diện trên đường về nhà, lần đầu tiên lời nói của vị tiên tri này trở thành sự thật, và có những linh hồn đang mỉm cười theo dõi mỗi chúng ta – con thuyền theo gió Trong khi bò, màu đen dần dần biến thành ánh sáng, những khuôn mặt nơi chúng ta và chúng ta có thể nói chuyện. Chúng tôi tự tin tìm thấy trong rương của mình. Đây là những lo lắng của chúng tôi, đây là những lời nói dối, đây là những ham muốn đã từng đưa chúng tôi vào bóng tối …- khuôn mặt bình tĩnh nhìn chúng tôi. -Khi cuộc tranh luận khiến chúng tôi co giật như những cánh buồm, ngực của chúng tôi trở nên nhỏ hơn và bộ não của chúng tôi bị vò nát với những nếp nhăn đáng sợ. Thuyền bị xé toạc. Hàng ngàn chiếc lá hình trái tim bay với những giọt sương.Đậu Hà Lan của chúng tôi, làm cho các tế bào của tôi rung động trong sương mù.

Tôi rất dịu dàng … Xé thân hình hẹp hòi với chồi non chớm nở … trong bàn tay thơm tho của tôi, ký ức về cánh đồng, cánh đồng không có em. Tôi nhớ ánh sáng ban mai Mặt trăng trong tôi chẳng là gì ngoài Đó là linh hồn lạnh lùng có đôi mắt đầy nắng thắp lên ngọn lửa và coi tôi như một nỗi sợ về ngày tận thế. – Tôi thật ngọt ngào … Nó nóng trên môi tôi. Nó cháy từ ngực tôi, đốt cháy tâm hồn tôi trên bầu trời đầy sao. Về nơi sinh của tôi đến từ bạn, ngọt ngào …