Mùa thu năm 2013, giống như 44 năm trước khi Chủ tịch Hồ Chí Minh qua đời, người Việt Nam đã rơi nước mắt trước khi Tướng Nguyễn Vũ ra đi. Mấy ngày gần đây, ngoài nhà anh ở số 30 Hoàng Diệu, Hà Nội, một nhóm người lặng lẽ đến thăm tướng Giáp. Đối với các thế hệ thanh niên và người già – những người đã trải qua hai cuộc chiến tranh, những người lớn lên trong thời bình – đã rơi nước mắt vì nỗi đau chung.
Lúc đó, mọi người đọc những câu thơ của “Tướng già” của nhà thơ Anh Ngọc và nhiều người bày tỏ sự cảm thông vì ấn tượng đơn giản rằng ông đã kết hợp chiến thắng vẻ vang của thế hệ trẻ, sự sống và cái chết với đất nước Số phận đã bỏ lại phía sau anh cùng nhau. Đến cuối đời, anh ta rút lui khỏi trận chiến và mất tên. Anh ta là một người bình thường, lầm lì khi đối mặt với thời gian và cô đơn khi đối mặt với sự sống còn.
Đối thủ của anh ta đã chết. Không còn ai, anh ngồi giữa ghế, và ánh hoàng hôn của mặt trời lặn dần buông xuống xung quanh anh. Đồng đội, bạn bè và thậm chí cả những người khác biệt với thời đại của anh ta có thể được truy tìm đến các mốc quan trọng. Trong hình dung của nhà thơ, bóng của thời gian rơi xuống, làm cho hình ảnh bình tĩnh của vị tướng già trở nên rõ ràng hơn.
Nhà thơ Anh Ngọc (trắng) – trong cuộc gặp với Đại tướng Võ Nguyên Giáp năm 1994. Ảnh-Cũng vào mùa thu năm 1994, bài thơ “Tướng cũ” đã ra đời. Nhà thơ Anh Ngọc cho biết, tháng 4 năm 1994, nhà văn Lê Lưu và nhà thơ Trần Đăng Khoa đã đến Đại tướng Võ Nguyên Giáp để viết một bài báo chuẩn bị cho kỷ niệm 40 năm chiến thắng Điện Biên Phủ. Điện Biên Phủ. quân đội. Do cần chụp ảnh, Le Lou đã gọi cho Anh Ngọc để nhanh chóng tìm được nhiếp ảnh gia. Lúc đó, nhà thơ Anh Ngọc gọi cho Lê Nhật, nhiếp ảnh gia của tờ báo Quân đội Nhân dân, và đưa anh đến Tướng Giáp bằng xe máy. “Tôi đi qua Lê Nhật tại nhà của tướng quân. Khi tôi đến, tôi đang đứng trước cửa. Một hoặc hai phút sau, Lê Nhật vội chạy đến và nói: Đại tướng mời tôi tham gia.”
Lần này thật bất ngờ. Cuộc gặp gỡ cảm động vượt xa hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của nhà thơ Anh Ngọc. Anh Ngọc nhìn vị tướng tài năng này với sự hài lòng, và hình ảnh của Giáp trong cuộc trò chuyện đã truyền cảm hứng cho anh viết “Tướng cũ”.
Bàn chân đã trải qua hai cuộc chiến, và bây giờ tôi từ từ chạm vào thanh gỗ. Nhà thơ Anh Ngọc cho biết, nguyên mẫu của ông là Tướng Giáp, nhưng tướng của bài thơ không hẳn là một Giáp cụ thể được làm bằng xương bằng thịt ngoài đời, mà là một vị tướng của nghệ thuật. Bài thơ này được viết vào năm 1994. Theo tác giả lúc đó, Tướng Giáp 80 tuổi mà ông gặp lúc đó không đi bằng nạng. Hình ảnh “theo dõi cây gậy chậm” trái ngược với hai chân dung của con người – một vị tướng chiến đấu từ nhỏ và cuối đời là Một người bình thường. .
Ở góc vườn mùa thu, những chiếc lá lặng lẽ như anh. Anh ta như một đứa trẻ khi lên mười. Anh có nụ cười ngốc nghếch, ngây thơ.
Không còn ồn ào, không còn ồn ào, không còn tiếng vang chiến đấu, tốc độ của Chúa đánh bại sự bất khả chiến bại, mọi người ngồi đó lặng lẽ như những chiếc lá, hiền lành như trẻ con. Cái bóng của người đàn ông đã lãnh đạo đất nước đánh bại thực dân Pháp và Đế quốc Mỹ thể hiện một cảm giác bình tĩnh.
Nhà văn Anh Ngọc nói rằng anh luôn là một người tuyệt vời đối với đại tướng từ khi còn nhỏ, và anh được người dân địa phương tôn trọng và tôn trọng. Tuy nhiên, trong cuộc gặp gỡ này, những gì xuất hiện với nhà thơ không trang trọng, tráng lệ, xa xôi và dịu dàng. Tướng Ven Nguyễn Giáp đặc biệt ấn tượng. Anh Ngọc nói: “Các tướng lĩnh có con mắt của các nhà thơ” – “Nhà phê bình Trung Quốc Yuan Mai của nhà Thanh từng nói rằng một người có tâm hồn cao thượng có phẩm chất của một nhà thơ và một nghệ sĩ”. Theo nhà thơ, đôi mắt của vị tướng quân đang reo lên: .
Ông đi rồi, … Ông ở đây và khám phá hành trình giữa các địa điểm khởi hành và đến. Đây là một kỷ niệm đáng nhớ và bị lãng quên. Nỗi buồn không thể được gọi là một cái tên. Thế giới mây mù, gió thổi. Ở quê anh Quảng Bình. “Mọi người đều muốn tìm cha mẹ, ngồi ngoài hiên và ăn bát cơm của cha mẹ họ. Là một người, anh ta phải trở về quê hươngHương, “Ngọc dường như đã thấy điều ước đơn giản hàng ngày này của vị tướng già này khi viết bài thơ trên. Bây giờ nhắc đến” lần trở lại cuối cùng “của Tướng Giáp, Anh Ngọc có vẻ đúng.” Cuộc sống là một hành trình khép kín. “. Sau khi rời đi, anh trở về ôm hôn quê hương. – Ông Nguk giải thích rằng mặc dù nhiều người muốn trở thành anh hùng của nhân loại, nhà thơ muốn bình thường hóa anh hùng. Trước hết, anh ta là một vị tướng với một kiểu làm. Mọi người ngưỡng mộ và tôn trọng tinh thần và tài năng của anh ấy, nhưng anh ấy cũng là một người, có đủ niềm vui, nỗi buồn, niềm vui, sự tức giận, tình yêu và rắc rối.
Trần Đăng Khoa (trái) và Leroux (phải) ở cùng với Jia Trong cuộc trò chuyện của Tướng Pulai .
Giấc mơ của Tướng Lữ bao gồm tiếng la hét, nức nở và tiếng cười. Cái chân ông để lại trong lịch sử vẫn còn đọng lại trong mùa thu .– Những câu thơ của Anh Ngọc Đã giúp khắc tượng đài cho vị tướng già này trong lịch sử thơ ca Việt Nam. Trong bài viết trước, nhà thơ Tướng Anh Ngọc – nguyên mẫu trong bài thơ của ông – so với hoàng đế Trần Nhân Tông – đã đánh bại ba Yuans, Lên núi để trở thành một nhà sư. Theo Anh Ngọc, sự khôn ngoan của phương Đông đã giúp vị tướng này trở thành một người rất đơn giản cho đến khi kết thúc tôn giáo và cuộc sống. – Tướng quân – Đối thủ của anh ta đã chết ở Thun. Ở giữa ghế. Mặt trời lặn từ từ vây quanh bạn.
Chân tôi đã trải qua hai cuộc chiến và bây giờ tôi từ từ chạm vào cây gậy. Ở góc vườn mùa thu, những chiếc lá lặng lẽ như anh. Anh như một đứa trẻ mười tuổi. Đứa trẻ. Anh ta có một nụ cười hồn nhiên.
Anh ta đã biến mất. Cuộc hành trình giữa điểm cuối của hành trình và đích đến là một kỷ niệm đáng nhớ và bị lãng quên. -Đi, khóc nức nở và cười trong giấc mơ của vị tướng già. Đôi chân anh đeo trong lịch sử vẫn là đôi chân còn đọng lại trong mùa thu .
Anh Ngọc
Hoàng Anh