Cô Yan mỉm cười khi nói về công việc của mình. Ảnh: Hoàng Hạnh .
Trong nhiều năm, cư dân làng Cai Caihe của Nuienen Viet Concept đã gọi bà Trương Thị Yến là tên gọi chung: “Bà Hai BOT”. Họ đã sử dụng từ này để mô tả con đường mà Yan và chồng cô đã xây dựng cho người dân trong ngôi làng nhỏ và khu vực xung quanh, ngay cả khi hoàn cảnh gia đình cô không dễ dàng.
Sáu năm trước, bà Yan và chồng – ông Phạm Văn Khuong đã san bằng mặt đất, sau đó chi hàng chục triệu đô la để mua vật liệu và thuê công nhân xây dựng một con đường rộng 0,5 m trên đất gia đình. Ban đầu, một số người nói rằng cặp đôi này “điên”, nhưng một khi dự án kết thúc, mọi người có thể di chuyển dễ dàng và mọi người đều ấn tượng.
Dự án “BOT” của cô Yan được kết nối với đường. Ở vùng nông thôn của cải nhắc Nho, đường chính dẫn vào trung tâm huyện Phú Tân. Để bóng mát, cô và chồng trồng hai hàng cây bạch đàn dọc đường.
Đường xi măng được xây dựng bởi gia đình cô Yan. Ảnh: Hoàng Hạnh.
Trong hai năm đầu, “nhà đầu tư” không tính phí. Năm 2015, khi ông Khương qua đời, bà Yến sống một mình trong căn nhà cấp 4 đổ nát, cuộc sống trở nên khó khăn hơn. Thấy vậy, cư dân của ngôi làng nhỏ đề nghị anh ta thu phí theo hai hướng: một là có tiền để sống, và thứ hai là có tiền để xây đường.
Từ đó, đồng yên cung cấp 2000-3000 yên cho mỗi xe máy, người đi bộ và sinh viên miễn phí. Mỗi ngày, cô kiếm được từ 60.000 đến 70.000 đồng và dành một nửa số tiền tiết kiệm của mình cho việc bảo trì đường bộ. Đồng yên nói: “Công việc này chủ yếu là để mọi người cảm thấy thoải mái, không làm giàu.”

Đối với bãi đậu xe, “Hai BOT” đã được sử dụng khi mở đường Cây tre khô dài 3 m đã thay thế thanh. . Ở gốc tre, cô buộc một vài viên gạch, và phần cuối của viên gạch được nối với một sợi dây dài, được nối với một túp lều nhỏ cách đó hàng chục mét – cô đang ngồi ở đó. Mỗi lần đến xe, cô Yan sẽ thả sợi dây, từ từ đặt mảnh tre nặng xuống và nhấc ngọn tre lên, cách mặt đất hơn 2 m để vượt qua. .– “Mỗi ngày trở về, nếu tôi không có tuyến đường này, tôi phải đi bộ và tính toán BOT của dì Yên để giúp tôi rút ngắn khoảng cách hơn 5 km.” Ông Nguyễn Văn Khương, một nhà sưu tầm hải sản, giải thích. . -Những người đi xem BOT của cô Yan. Ảnh: Hoàng Hân (Hàng Hạnh.)
Ông Huỳnh Văn Lộ, trưởng thôn của Cái Đất Nho, cho biết gia đình Yan đang gặp rắc rối. Cô có 5 người con đã lập gia đình và họ cũng rất nghèo. Vài năm trước, ông Khương đã chết, để lại đất nuôi tôm, và bây giờ thế chấp nó cho người khác.
“Nếu bạn đến BOT của Yên, xin hãy rút ngắn khoảng cách đến Vọng Đinh (khoảng cách ở thị trấn Phú Thuận), hay Lu nói, khu vực lân cận cách đó 2 km.” Bà Lu nói rằng công việc của bà Yan đã được người dân giành được Chính quyền địa phương cũng đã hỗ trợ, bởi vì số tiền cô thu được là “không xứng đáng”.
Chủ tịch Ủy ban nhân dân xã Ruan Yue tuyên bố rằng khi con đường được xây dựng ở Yên, con đường nối giữa ngôi làng nhỏ béoioi A và trung tâm của khu vực Bhutan đã không hoàn thành và mọi người không thể đi lại dễ dàng. Ông Bắc nói: “Những người thấy hữu ích khi đi trên đường của bà Yan đã sẵn sàng trả tiền và không ai phàn nàn.” – Ảnh BOT Mao của bà Trương Thị Yến, quận Nguyễn, Việt Nam: Datawrapper .
Hoàng Hạnh