Vào buổi trưa Tết Nguyên đán, tiệm bánh có diện tích 1.000 mét vuông tại Trúc Lâm (số 37 Hùng Nhương, Giong Trom) luôn tấp nập tiếng vang của những quả bóng chày, làm tăng mùi thơm của gạo nếp và sắn nấu chín. Xung quanh mái tôn và sân, những chiếc thảm chứa đầy bánh được các công nhân vận chuyển, sau đó được đặt trong túi nylon để giao hàng nhanh chóng. Trong kỳ nghỉ Têt, các đơn đặt hàng của nhà máy này đã tăng gấp 2 đến 3 lần, vì vậy luôn có hàng chục công nhân thay phiên nhau. Làm giòn. Ảnh: Hoàng Nam .

Ông Lin cho biết, truyền thống gia đình làm bánh ngọt đã được truyền lại từ cuộc sống của tổ tiên hơn 100 năm trước. Tại địa phương, hơn 20 gia đình luôn theo nghề này. Trước đây, các bước quan trọng phải được hoàn thành thủ công, chẳng hạn như làm bánh cuộn và bánh ngọt. Do đó, chất lượng của mỗi chiếc bánh phụ thuộc phần lớn vào tay nghề của người thợ. Toàn bộ làng Son Doc Puff nổi tiếng, nhưng thợ làm bánh có trình độ chỉ nằm trên ngón tay của tôi.

“Trong vài năm qua, nhiều xưởng và tôi đã đầu tư vào hệ thống máy quét và sử dụng điện để cán màng. Lam nói:” Chúng tôi đã chi hơn 100 triệu đồng Việt Nam và sản xuất hơn 10.000 bánh mỗi ngày, cao hơn so với sản xuất thủ công. Năm lần ra.

Bởi vì hầu hết các cảnh đều sử dụng máy móc, mọi người đều có thể làm bánh. Do đó, để có được một chiếc bánh ngon, điều rất quan trọng là phải chọn đúng tuốc nơ vít. Ông Lin thường phát triển thói quen đưa gạo nếp từ các tỉnh lân cận. Sắn rất linh hoạt ở địa phương. Rửa bột sắn, gọt vỏ, nấu chín, bóc vỏ, sau đó xay nhuyễn và tiếp tục cho vào cối vài lần để đạt được độ dẻo dai tốt nhất. Phương pháp làm bánh gạo nếp là như nhau.

Khi nhào bột, công nhân sẽ chuyển sang thêm đường, vừng, nước cốt dừa và các thành phần bí truyền khác. Bột tiếp tục được chuyển đến hệ thống tạo hình bên dưới băng chuyền và công nhân sử dụng một tấm chiếu cói sạch để lấy bánh.

Sau khi đi qua băng chuyền, hai công nhân đã sẵn sàng để nhanh chóng loại bỏ bột thừa. Mỗi phần nhô ra của gần 30 chiếc bánh thành phẩm sau đó được sấy khô. Nếu mặt trời tốt, hãy làm khô bánh khoảng một lần, và cho bánh vào lò nướng trong mùa mưa. Sau khi bánh quy, các công nhân tiếp tục nhận, loại bỏ các sản phẩm bị lỗi, sau đó đặt chúng vào túi nylon để giao cho khách hàng.

Công nhân lấy bột thừa ra khỏi băng chuyền được cán bởi máy. Nhiếp ảnh: Hoàng Nam .

Giữa nắng nắng, mồ hôi, ông Đặng Văn Út 50 tuổi vẫn thường xuyên mặc từng chiếc bánh, rồi leo cầu thang lên mái nhà để phơi khô. Do mái tôn, anh phải đi dép lê để tránh bị bỏng. Ông Ute nói: “Làm việc gần mười năm, từ 7 giờ sáng đến 5 giờ chiều mỗi ngày, khoảng 200.000 đồng, thu nhập cả khó khăn và ổn định.” Gần xưởng của ông Lâm, nhà máy của Bùi Thị Sâm cũng có thể làm việc. Đến cuối năm, anh vội vàng sản xuất khoảng 12.000 chiếc bánh mỗi ngày, bao gồm cả khoai tây chiên “độc nhất vô nhị”.

Chủ sở hữu hay, vì muốn tìm một hướng đi mới, tám năm trước, gia đình đã cố gắng hợp nhất một loại trái cây thành bánh và sử dụng chuối thành công. Chuối nên là chuối sứ. Mua chúng khi chúng còn xanh. Đừng nghiền nát chúng. Ủ hai đến ba đêm để làm chín chúng. Cẩn thận cắt chúng thành những lát mỏng. Sau đó, công nhân dán từng miếng chuối lên cuộn bánh, rồi gói khô hoặc gói khô. Mỗi túi nylon sẽ có 5 chiếc bánh và giá là 15.000 đồng.

Một tiệm bánh trung bình có thể sản xuất hơn 10.000 bánh mỗi ngày. Nhiếp ảnh: Hoàng Nam .

Hai năm trước, làng giấy My Lồng Xuân (xã Mỹ Thành) và bánh phở Sơn Đốc (xã Hưng Nhương và Giong Trom) được Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch công nhận. Đó là di sản văn hóa phi vật thể quốc gia.