Nguyễn Ngọc Tư

Một chiếc xe buýt dừng ở ngã tư chợ, cô rời gian hàng để lau cửa kính, trong khi anh Tìm Nội và anh Buôn bốc dỡ thùng hàng. Chợ trưa đông đúc, ít người. Một số người đàn ông khỏa thân đang chơi bài, và một số phụ nữ gần đó đang cắt lông mày và nhổ tóc. Một thanh niên gầy nhỏ dừng lại thì thầm:

– Cô nghĩ bỏ tôi dễ như bỏ một con chó à? Sốc. Máu của tôi chảy xuống ngực từ mũi dao.

Tôi hối hận vì nghẹn ngào, và nghe thấy nhịp tim của người đàn ông, nhịp thở của anh ta khi anh ta đến gần. Tôi nghe mà sôi lên, máu chảy qua tim anh như sóng, trái tim đó như muốn vỡ tung. Tôi có thể ngửi thấy nó, nhưng tôi không biết tên của những biểu hiện này là giết. Tôi không biết nhiều thứ của con người. Giống như lần tìm thấy Nội khi anh trở về nhà, hơi thở của anh cũng rất khác, như khó hiểu, như thắt lại, tim anh rung động và xao xuyến. Tôi muốn hỏi nó là gì, nhưng tôi cứ nói “như chim”:

– kỳ lạ .—— *

ngập ngừng:

– Tôi biết khi nào tôi sẽ nói lời tử tế. Tôi phải nói: “Trời gần như mưa vào buổi sáng”.

Một điều cô ấy nói khi thức dậy là “Trời sẽ mưa một chút vào buổi sáng”. Dự báo sẽ luôn bị loại bỏ. Khi nó quấy rầy nó, nó thấy mình rất vui, cảm giác được che chở và chăm sóc cho một người đã lạc lối từ khi bà nội đi, giờ nó còn nhiều thời gian. Landu tan rã trong một cửa hàng sửa chữa ô tô, anh muốn sửa nó, sau đó lái xe đến biên giới, những con đường núi quanh co. Cô gái buộc phải rời khỏi căn nhà gỗ và sống một kiếp người, ngủ trong những căn phòng bốn phía. Gần giống như người nhà, đúng vậy, chỉ là không có nấu nướng lại có tiếng trẻ con khóc … Anh mong thợ sửa xe càng lâu càng tốt.

Nhưng sự ưu ái này không phải là tất cả, mà bức tường cuộn lại khiến cô khó ngủ. Vào ban đêm, bạn thân ngồi & # 273; Gần cửa sổ phòng trọ, lặng lẽ nghe Ore tóm tắt. Ý định quay trở lại núi khiến anh ta tức giận. Anh nhớ những con đường ngoằn ngoèo dọc theo con dốc đá vôi, như những vết nứt trên mép. Đôi tay của người lái xe đang nhảy múa. Anh nhớ tiếng còi xe vù vù trên sườn đồi đá, lan dần theo từng vòng sóng buồn trên đỉnh đồi. Sau đó, họ rơi vào các nhóm vật nặng và rơi xuống vực thẳm đầy sóng gió.

Khi anh ấy lăn bánh trên con đường này, anh ấy thích huýt sáo như một quả bóng. Anh không phải người gọi, cũng không gọi cho ai. Chỉ có dòng tweet từ trên trời rơi xuống. Tại đây, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ, va vào một tảng đá rơi xuống, tiếng đất đá lăn dài. Đôi khi anh dừng lại bên bờ vực và anh hét lên:

“Quyên!” Tảng đá phát ra tiếng “Ồ… ồ…”. Vào viện, anh gọi điện cho Quyên cả trăm lần nhưng người phụ nữ vẫn im lặng, tim ngừng đập, cái bụng tròn sau lớp áo không nổi. Hai ngày hai đêm hắn không ngủ, bọn họ xoay người rời đi. Chỉ còn lại con đường.

Không bào chữa, cứ ngủ đi. Khi tôi đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, tôi chợt nghe thấy tiếng bánh xe xé toạc khi lơ lửng trong vũng nước, và có một tiếng gầm xa. Anh nhớ rằng anh đã rời Landu hơn một tuần. Cuối dãy là phòng của cô gái, cô ấy đang nôn mửa, và bức tường ván ép mỏng khiến cô ấy quá gần. Anh tưởng tượng ra vẻ mặt tái nhợt của cô. Người đàn ông mở cửa bước vào.

*

Tiếng đóng cửa không bao giờ giống nhau. Bởi không chỉ có tiếng siết gỗ mà còn là tiếng kim loại han rỉ, mỗi cánh cửa đóng lại là một nỗi ám ảnh.

Tôi nhớ cánh cửa. Tôi đã đóng cửa vào ngày hôm đó và trở thành một phần của tôi. Nó không có âm thanh và mượt mà như trình chiếu. Nhưng tôi nghe thấy tiếng chị Bằng thì thầm trong phòng trẻ em .——# 7887; Sẽ sớm chết. Chúng ta đang buồn làm gì.

Có vẻ như bọn trẻ đang bối rối trước những món đồ trang sức đắt tiền mà chúng đeo trên người. Trong vài phút, bố vào khẽ vỗ đầu và mọi bữa ăn đã kết thúc. Đôi tay của cha rất mềm, một lần vì bận bắt tay vài người quen, cha đã để tay tôi luồn vào một khu chợ ngoài trời đông đúc, và cuộc hành trình bắt đầu.

Bây giờ tôi xé tay cha tôi. , Đóng cửa. Trong Túp lều trại gió Mailin không có cửa, chỉ có những tấm rèm bằng bê tông, cứng và hoen gỉ suốt đêm, không thể phân biệt được âm thanh là do cò, gió hay do con người. Điều đó cũng cứng đầu không kém.

Vì vậy, khi ông Thad bước vào căn phòng chật hẹp và khó thở, tôi đột nhiên phát hiện ra rằng âm thanh của cánh cửa có liên quan rất nhiều đến tay đóng cửa. Nó nghe rõ ràng và ngọt ngào khi anh đóng cửa lại với một cái sầm.

Anh ấy đến gần tôi, đặt tay lên cổ tôi để sưởi ấm chỗ đó rồi ngồi lên giường hút thuốc. Hơi thở sâu và tối của anh gần như loại bỏ sự bối rối mà cặp đôi đã thề trong phòng bên cạnh. Mọi thứ lắng dịu và dần dịu lại, tôi nhìn ngọn lửa tóe lửa trên mặt anh ấy cho đến khi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi gấp thành ba mảnh như Randu và chìm vào giấc ngủ. Khi tôi nhắm mắt, vẫn có một tia chớp. Nó đến Nội mà không chào.

*

Chỉ mất ba mươi bước. Ngoài khoảng cách này dường như là một đoạn ngắn mạch khác. Màn sương giăng mờ ảo. Hồi lâu, ta nghe được xe máy lướt qua, nghe được ma mị thanh âm, sau đó từng khối màu đen xuyên qua sương mù nhào tới, sau đó eo có chút buồn ngủ mà sương mù bao trùm. Lên cho tôi. Đi về phía trước, dẫn đường, cầm trên tay chiếc đèn pin. Từ đây đến đỉnh Puvan có nhiều khúc cua gấp. Anh ấy đã vượt qua thời khắc khó khăn nhất và giờ chuyển hướng sang Project. Anh nhớ con đường đó, từng tảng đá, từng ngã rẽ. Mười năm nay, anh đã nhảy trên con đường này, dù sương mù cố tình lấp đầy chiếc áo mờ đục của anh.Vẫn biết rằng có một vách đá dưới chân tôi. Anh xua tay. Sự mong đợi trở nên buồn tẻ.

Vì lạnh, cánh tay còn lại bị đóng băng, và vì căng cơ, anh ta đi theo ngọn hải đăng về phía trước. Anh cảm thấy kiệt sức. Tôi không biết mất bao lâu để thoát ra khỏi con đường rối ren này. Bên kia núi có nắng, có lửa trại sưởi ấm lòng người, có quán phục vụ đồ ăn quen thuộc. Sau một thời gian mịt mù như vậy, có ai đang đợi Pride không? – không ai. Suốt dãy núi, Du tối tăm và tuyệt vọng hơn là bóng người. Sau bảy năm dự định, anh đành chịu thua đường vì tin rằng bà ngoại đang đợi anh ở đâu đó. Sau đó, người bà qua đời, và một cô con gái vẫy tay chào. Nhưng một buổi sáng thức dậy, tôi thấy người đàn ông hào hứng chạy ra khỏi phòng, xé nát bụng cô ấy. Tiếng rít đóng cửa tiếp tục vào buổi tối, mong đợi sự mất mát bóp nghẹt đỉnh đầu cô.

Cho dù ngày mai cô ấy vẫn ở đội dự bị, nhưng ngày mai cô ấy sẽ không bao giờ có mặt ở Du. Qiu che chiếc áo sơ mi của người đàn ông trên người và vẫy tay về phía trước khoảng mười bước. Tôi chợt nghĩ, nếu tôi để xe tông vào anh, nếu tôi lao đi như một vụ tai nạn không kiểm soát, và sương mù ẩn hiện trong giá lạnh. Em chỉ cần trôi nhanh hơn, anh sẽ nằm trên phố mãi mãi như lời anh nói, đi qua đám tang, chờ đợi, khi anh chết thì chôn ở đâu? Ở bên kia đường, anh rất lạnh.

– Anh ấy nhếch mép lên, nếu đã lâu không chạm vào anh ấy, có lẽ ai đó đang đợi anh ấy ở bên kia đường. núi. Tôi, tôi vẫn nhớ, gã thanh niên quay dao đâm vào tim một người phụ nữ giữa chợ. Trái tim tôi căng lên và sự sung mãn bắt đầu trào ngược trở lại cổ họng. Trong sương mù xa xăm, anh Thad từ tốn ra hiệu sang đường.

Anh ấy không biết xe sắp tới. Trong cơn nôn mửa dữ dội, tôi ngã xuống, nắm tay ông Tìm Nội, mệt mỏi nắm lấy chiếc xe trống đang trôi về phía tôi không hề nhẹ. Thấy mình thực sự nổiMơ mơ màng màng trong không gian tối tăm, rồi bóng tối, bóng tối vô tận.

Trong bóng tối, tôi nghe Discovery Noy nói rằng bây giờ bạn thực sự là một con ma, “Cô bé đó … Tôi chỉ đùa thôi …” .- — Rồi bạn cũng khóc. Cho đến khi ông Thad sẽ không bao giờ nghe thấy tôi, giống như chuột, chim, bướm, kiến, suối nước, lá trên cành. Môi anh bóp chặt tôi như ướt áo. Nghĩ cũng chán rồi, đùa giỡn sao mà giết nhau được. Anh ấy bị bao phủ bởi cỏ và khuôn mặt của anh ấy ướt. Anh không ngủ gật, không nhìn lại, thậm chí không chớp mắt, và không ngừng tập thể dục. Khi anh lên đường lần thứ ba, họ không bao giờ hỏi điên cuồng “Sao anh buồn?”, Cũng không biết hôn vai anh để chia sẻ niềm vui bất chợt. Không chịu đi tới bờ vực, háo hức yêu người khác, trong nỗi mất mát tê tái, anh gọi về chơi với gió mệt, sương, đá và cây … – Nguyễn Ngọc Tư (Thành phố “Gió và Chín câu chuyện khác”, NXB Trẻ, 2008)